Chào mừng các bạn đến với - Góc Thương Mại - do các cựu thành viên trường Quốc Gia Thương Mại tại Việt Nam thực hiện

9 tháng 7, 2011

họp mặt giã từ thầy Trần Quang Hiền

Thưa các bạn đồng môn,

Sáng thứ Ba 05-07-2011, chúng tôi lại họp mặt lần nữa tại Câu lạc bộ Lan Anh (Hòa Hưng) qua một bữa ăn sáng  gọi là để tiễn biệt thầy Hiền.

Chúng tôi đến rước Thầy từ nơi ngụ mới - đường Huỳnh Văn Bánh, quận Phú Nhuận.

Buổi họp kéo dài từ 08g30 đến 10g00 gồm có Thầy và 7 Anh Chị Em: chị Lê Thị Mãnh, anh Phan Xuân Thành (K1), Ngô Văn Liêm, Huỳnh Văn Tài, Lê Quang Thọ (K2), Lê Trung Thu (K3) và Trần Hữu Bình (K18) - 5 bạn khác vì nhiều lý do đã không đến được, rất tiếc!

Xét hoàn cảnh ở Việt Nam hiện nay, chúng tôi chỉ có thể tổ chức thu hẹp theo nhóm như vậy thôi! Rất cảm ơn các bạn đã dành thì giờ đến dự.

Thầy rất vui và xúc động vì tình nghĩa thầy trò bền chặt: một bên thì thích đi dạy (Thầy kể câu chuyện giảng bài trước bụi tre), một đàng thì không quên Thầy (Thầy kể tiếp chuyện về một nữ đồng môn K6 hiện là chủ nhân một shop nhỏ trong chợ Bà Chiểu đã nhận ra và chào đón lúc Thầy đi shopping ở đó).

Thầy cũng giải thích vì sao đánh mất tất cả địa chỉ, số phone và email chúng tôi đã cho 6 tháng trước. sau vụ "móc túi xách" ở bến xe bus dẫn đến nghĩa cử ACE  hải ngoại gởi tiền về giúp Thầy trong tháng 02-2011, gần đây Thầy lại bị bọn xấu giả đụng xe rồi chớp mất cái bóp tiền, luôn cả giấy tờ ... Người lớn tuổi như Thầy là mồi ngon trên đường cho đám lưu manh đang chực chờ! Thầy nói xã hội Việt Nam ngày nay là cả một chuỗi "conflits anh luttes" (sic!), dĩ nhiên là hiểu theo nghĩa giành giật, xâu xé nhau cách bất lương để kiếm sống.

Theo chương trình Thầy Cô sẽ về Mỹ ngày 15-07 này. Xin thông báo quí bạn, nhất là các bạn ở Houston đã quan tâm bấy lâu nay.








Một số hình ảnh tại buổi họp mặt











Theo đề nghị của Thầy, mọi người cùng nâng ly để tưởng nhớ cố giáo sư Phan Hữu Tạt

Thầy đang hào hứng kể về các "tuyệt chiêu" của bọn móc túi

Chụp hình lưu niệm

từ trái sang
Hàng sau: Huỳnh Văn Tài (K2)- Ngô Văn Liêm (K2) - Phan Xuân Thành (K1) - Lê Trung Thu (K3)
Hàng trước: Lê Thị Mãnh (K1) - Lê Quang Thọ (K2) - thầy Trần Quang Hiền - Trần Hữu Bình (K18)

-----------------
Khật SOT Tân Định
07-2011

3 tháng 7, 2011

10 kỳ quan tự nhiên

Trang Askmen vừa công bố danh sách "Những kỳ quan mà bạn nên thăm trước khi từ giã thế giới này".


1- Vườn quốc gia Guning Mulu trên đảo Borneo
(thuộc quyền quản lý của Malaysia)


2- Sa mạc trắng tại Ai Cập


3- Đảo Kelimutu Flores (Indonesia)


4- Rạn san hô Great Barrier (Australia)
Chiều dài khoảng 2.600km và bao phủ một vùng có diện tích hơn 344 nghìn km2.
Nó được tạo nên bởi hơn 3.000 tảng đá ngầm và hơn 900 hòn đảo.
Con người có thể nhìn thấy nó từ vũ trụ.


5- Khối đá Uluru (Australia)
Đây là viên đá nguyên khối lớn thứ hai trên thế giới.


6- Hệ thống thác Iguazu
(nằm trên lãnh thổ Brazil và Argentina)


7- Cực quang ở Canada


8- Đỉnh Everest tại Nepal
nơi được mệnh danh là "nóc nhà thế giới"


9- Thác Thiên Thần trong vườn quốc gia Canaima (Venezuela)
Đổ từ độ cao 985m, đây là thác nước cao nhất thế giới.
Phần lớn nước của thác bốc hơi hoặc biến thành sương mù trước khi chạm đất.


10- Hẻm núi Grand Canyon ( Hoa Kỳ )
bị sông Colorado cắt tạo nên một khe núi từ hàng triệu năm về trước.
Độ dài 446km, rộng từ 0,4 đến 24km và sâu hơn 1600m.


MINH LONG
do anh Lê Minh Phước - K2 
bentrehouston@gmail.com
chuyển

1 tháng 7, 2011

một Thụy Sĩ "keo kiệt" trong mắt người Trung Quốc

( bài và hình ảnh do anh Đỗ Văn Lý - K3 gởi về từ Thụy Sĩ )


Tinh thần tiết kiệm của họ thực sự lành mạnh, thực sự có lý trí. Một quốc gia, một dân tộc như vậy nhất định sẽ có tương lai sáng sủa.


Trong 2 nhiệm kỳ làm đại diện ngoại giao Trung Quốc tại Thụy Sĩ, tổng cộng tôi đã ở đất nước này 5 năm rưỡi.

Ảnh: đỗ văn lý

Ai cũng biết đây là quốc gia giàu nhất thế giới xét về thu nhập bình quân đầu người. Song chắc ít người biết về tính cần cù tiết kiệm của người Thụy Sỹ.

Chớ nên đánh giá qua y phục

Trong mấy năm ở Thụy Sĩ, tôi đã không ít lần trông thấy các vị khách nước này khi đến thăm chúng tôi thì mặc lễ phục lịch sự, nhưng khi đã cáo từ ra về là họ lập tức thay quần áo trước khi lên xe.

Ảnh: đỗ văn lý

Trong con mắt người Trung Quốc chúng ta, việc thay quần áo trước mặt người khác chẳng ít thì nhiều có chút xấu hổ. Ấy thế mà người Thụy Sĩ làm việc đó hoàn toàn tự nhiên coi như không có kiêng dè gì cả. Vị Đại sứ tiền nhiệm của tôi cũng từng để ý tới chuyện thay quần áo ấy, và khi tôi mới tới đây nhậm chức, ông đã kể lại việc này để giới thiệu cho tôi biết tác phong sinh hoạt giản dị tiết kiệm của người Thụy Sĩ, vừa kể ông vừa tấm tắc khen.

Ảnh: đỗ văn lý

Chủ và khách đều vét sạch đĩa thức ăn


Thực đơn mời khách của người Thụy Sĩ đơn giản, chỉ có mấy thứ: món nguội, món súp, một món chính và đồ ngọt. Nếu hôm nào trên bàn có bày hai món nóng thì nhất định đó phải là trường hợp ngoại lệ. Điều thú vị là mỗi khi ăn món nguội, bao giờ cũng thấy họ bày lên bàn những lát bánh mì nướng để thựckhách dùng bánh vét sạch thức ăn trong đĩa.

Ảnh: đỗ văn lý
Anh Đỗ Văn Lý và phu nhân tại Thụy Sĩ
Hãy tưởng tượng trong các bữa tiệc ở Trung Quốc giả thử nhìn thấy các vị khách dùng bánh mì vét sạch như lau như li thức ăn còn lại trong đĩa, chắc hẳn chủ nhân nếu không ngất xỉu thì cũng trố mắt lè lưỡi vì ngạc nhiên.

Một lần tôi được mời đến dùng cơm tại nhà một bạn người Thụy Sĩ. Bữa ăn hôm ấy có món chính là món biptết - thịt bê thái sẵn từng miếng để ngay trên bàn, vừa rán vừa ăn. Tôi liếc mắt nhìn thì thấy thịt rất tươi ngon, mỗi miếng to bằng lòng bàn tay. Chủ nhân nói: Mỗi người một miếng, không hơn không kém. Chuyện này tôi nhớ rõ lắm, không thể nào quên được. Phần vì khâm phục sự tính toán chi li căn cơ của chủ nhân, phần vì chạnh lòng nghĩ đến cảnh ở Trung Quốc khắp nơi người ta nhậu nhẹt tràn lan say sưa tối ngày, thức ăn thừa mứa phí phạm không thể nào kể hết sự tốn kém.

Ngân sách nhà nước tính từng đồng


Không thể phủ nhận là người Thụy Sĩ quản lý tiền nong của cải cực kỳ chặt chẽ, có lúc đến là kỳ quặc. Việc quản lý tài chính của các cơ quan nhà nước rất nghiêm ngặt. Điều này tôi thấy rõ qua việc họ thu xếp đón tiếp các phái đoàn Trung Quốc.

Ảnh: đỗ văn lý

Thí dụ từ giờ nào ngày nào cho đến giờ nào ngày nào là do Nhà nước tiếp đãi; thời gian còn lại là do khối doanh nghiệp tiếp đãi; ai tiếp người ấy chịu chi phí. Nếu đón một đoàn lớn thì phía Thụy Sĩ đều thông báo rõ mọi chi tiết như Nhà nước chỉ chi phí tiếp mấy vị khách, mỗi vị bao nhiêu tiền mỗi ngày, Nhà nước hoan nghênh khách đến thăm Thụy Sĩ, nhưng khách phải tự chịu chi phí v.v...

Chẳng nói cũng rõ, cung cách quản lý như vậy gây ra khá nhiều khó khăn cho các nhân viên sứ quán Trung Quốc. Họ phải mất khá nhiều thời gian bàn bạc, thông cảm thậm chí mặc cả với phía Thụy Sĩ.

Nhưng lâu ngày rồi chúng tôi cũng hiểu ra một điều: đối với người Thụy Sĩ, hữu nghị là hữu nghị, còn tiền bạc là tiền bạc.

"Keo kiệt" là mỹ đức


Đại để, từ những chuyện kể trên, người ta đi đến kết luận là dân Thụy Sĩ "keo kiệt". Tôi thêm dấu ngoặc kép vào từ keo kiệt bởi lẽ tôi cho rằng kết luận như thế có phần nông cạn, phiến diện.

Tôi nghĩ rằng cái đó chính là đức tính tốt đẹp của người Thụy Sĩ, là tinh thần dân tộc vĩ đại và đáng quý.

Bà Monica nói rất đúng: những người Thụy Sĩ giàu có đều rất bình dị, không kiêu ngạo, không khoe của. Họ không phô trương sự giàu có của mình qua cách tiêu tiền, mua sắm và ăn mặc.


Nguyên Hải lược dịch theo Tạp chí World Affais

3 tháng 6, 2011

lòng tự trọng

con Đen (hình minh họa)

Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội.
Tôi hỏi anh:
-          Loại chó thông minh nhất có thể đạt được tới trình độ như thế nào?
Anh trả lời:
-          Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không khác gì người. Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt.
Tôi hỏi tiếp:
-    Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm?
-    Không đâu!  Anh nói.

Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó, đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên mất rồi, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ như in.

Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thông minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hàng, sau đó cử một người trong số đó vào trong doanh trại “lấy cắp” một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng. Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm vật bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hàng người kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng, đúng là anh “kẻ cắp” kia.

Phải nói rằng như vậy con Đen đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ được giao, thế nhưng huấn luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó: Không, không phải người ấy! Tìm lại đi!

Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm người; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ? - nó nghĩ. Không phải người ấy! Đi tìm lại đi! Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen tin vào huấn luyện viên, nó quay lại tìm... Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi ra. Không! Không đúng! Huấn luyện viên lại lắc đầu. Tìm lại đi!

Con Đen mỗi lúc một thêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng người kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh “kẻ cắp” kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý - tôi cảm thấy chính là người này đây... Không! Tuyệt đối không phải người ấy! Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị.

Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành. Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Rốt cuộc nó bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng người khác... đều không đúng mà?

- Nó ở trong hàng người ấy đấy! Mau tìm ra ngay! Huấn luyện viên quát lên.

Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem người đó có giống tên kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gì đấy... Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra.

Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm.

Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi “kẻ cắp” bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen: Lần đầu mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì mình đúng...

Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh khắc ấy họ đã nhìn thấy: Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ lừa dối, nó “ngoao”` lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những giọt nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đầu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi...

- Đen! Đen! Mày đi đâu thế hả? Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp.

Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại.

- Đen! Đen! Tao xin lỗi mày! Huấn luyện viên oà lên khóc.

Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không thèm ngoái lại nhìn chủ mình.

- Đen! Đừng giận! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà! Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh lã chã rơi xuống con Đen.

Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất.

Mấy ngày sau đấy con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.

Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng cần sự tự trọng của mình!
Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn con người!
...

Chuyện về sau ư? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sáng quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vẻ oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ... Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó giải nghệ.

Ôi, con Đen, chao ôi!

Nguyễn Hải Hoành
dịch
(nguồn: anh Phan Xuân Thành K1)

viếng lễ tang thân mẫu anh Đỗ Hữu Dũng (K18)

Nhận được tin buồn thân mẫu của anh Đỗ Hữu Dũng (K18) từ trần, các đồng môn Quốc Gia Thương Mại (QGTM) đã chia sẻ những tình cảm thắm thiết.

từ trái sang
Anh Lê Ngọc Hải (K18) và các đồng môn QGTM
(nguồn: anh Đỗ Hữu Dũng)

Sáng ngày 30-05-2011, các anh  Phan Xuân Thành (K1), Lê Quang Thọ (K2), Nguyễn Chí Hùng, Trần Hữu Bình, Lê Ngọc Hải (đều K18) và các chị Hồ Thu Cúc (K14), Phan Thị Bích Châu (K16), Nguyễn Thị Việt Hoa (K19) đã đến viếng linh cữu của bác gái tại số 145 đường số 9 - Phường 16 - Quận Gò Vấp -TP.HCM, dịp này chị Nguyễn Thị Thu Hương (K2) ở Bến Tre dù không đến được đã nhờ anh Lê Quang Thọ chuyển đến gia đình một số tiền nho nhỏ gọi là chia sẻ chút tình đồng môn. 
Một số bạn khác trong K18 cũng bị lỡ dịp do không tìm ra địa chỉ, vì tên đường Lê Văn Thọ và Lê Đức Thọ, cả hai con đường này đều có đường số 9. Đừng buồn các bạn nhé, xin cảm ơn các bạn.

từ trái sang
các anh Trần Hữu Bình (K18) - Phan Xuân Thành (K1) - Lê Quang Thọ (K2) - Nguyễn Chí Hùng (K18)
(nguồn: anh Đỗ Hữu Dũng)

Chị Nguyễn Thị Hiền thay mặt Ban Liên Lạc QGTM Việt Nam đã gởi lời chia buồn: "Hôm nay Hiền mới nhận được tin buồn của gia đình anh Dũng. Vì vừa qua có một chuyến đi, nhiều bạn QGTM khoa Cơ Khí K19 đến hôm nay 31-05-2011 mới trở về. Thật là đáng tiếc vì không đến chia buồn kịp lúc. Mong anh Dũng thông cảm vì lời chia buồn trễ của chúng em. Nguyện cầu hương hồn cụ Bà được mỉm cười nơi cõi phúc."

Trên trang Quốc Gia Thương Mại hải ngoại, các bạn Kim Liên, Anh Thư, Bích Vân (K19) Lã Phan Hoàn (K17) cũng có comment chia buồn (xin xem tại  http://quocgiathuongmai.multiply.com/journal/item/2/2).

Trang Quốc Gia Thương Mại hải ngoại

Một vài hình ảnh tại lễ tang do anh Đỗ Hữu Dũng cung cấp


(nguồn: anh Đỗ Hữu Dũng)

(nguồn: anh Đỗ Hữu Dũng)


Lời cảm tạ của gia đình anh Đỗ Hữu Dũng


(nguồn: anh Đỗ Hữu Dũng)


Ghi chú: để xem rõ các hình đăng trên blog Góc Thương Mại, xin bấm vào hình.

Tháng 05-2011