14 tháng 10, 2010
mưa rào cuối thu
Lá vàng gió cuốn chao rơi,
Dù ai hờ-hững một đời vẫn yêu.
Tiêu-sơ lá đổ muôn chiều,
Vấn vương, tê-tái, hắt hiu kiếp người.
Gom thương nhớ đan thành nguồn thi-cảm,
Sắc thu buồn da-diết dệt hồn thơ,
Giấy, bút, thư em…còn in đậm nét ơ thờ,
Nên anh ngại nhắc chuyện ngày xưa dang-dở.
Mình đã chia xa, hết rồi phút giây bỡ-ngỡ
Của thuở ban đầu khi mới yêu nhau.
Gặp lại hôm nay sao em ngượng-ngập câu chào,
Như ngầm trao dư lệ, như khơi lại niềm đau !
Bềnh-bồng gió lộng, tóc em bay,
Đứng sát bên em thấy lạc-loài
Nghe rõ trong lòng đang khắc-khoải,
Nói được gì đâu…ngập đắng cay.
Gió lộng bồng-bềnh áo em bay,
Em chẳng nhìn anh, khẽ nhíu mày,
Ngấn lệ vương-vương nơi khóe mắt,
Tay che vạt áo, má hây hây.
Nhìn nhẫn tay em bỗng nghẹn ngào,
Xì-xào tiếng gió, lá lao-xao.
Ước-ao như lá, vô tri giác,
Không biết buồn thương, chẳng biết đau.
Phút giây gặp gỡ chóng qua mau,
Em vội lánh đi dưới mưa rào,
Mưa chưa ướt áo, lòng ướt sũng,
Ngẩn-ngơ lúng túng , tim nhói đau.
Thờ-thẫn trông theo em từng bước,
Tha-thướt như xưa dáng thon gầy,
Tình anh ngỡ tắt như than lạnh,
Nào ngờ vẫn cháy, vẫn còn đây.
Sao trời mau mưa và chóng nắng,
Cho tâm-hồn trống vắng đơn-côi,
Sao em chợt đến rồi đi vội,
Cơ-hội gặp nhau đã hết rồi.
Cơn mưa rào cũng là cơn giải-thoát
Để chúng mình khỏi ngơ-ngác nhìn nhau,
Cho tim lắng đi tình cảm rạt-rào,
Cơn mưa nào cũng tăng thêm áo-não.
Tình phai cũ, sao mỗi ngày niềm đau vẫn mới,
Anh thích một mình nín-lặng dón chiều rơi,
Chơi-vơi lá úa tàn thu rụng,
Anh ngắm mông lung... vọng cuối trời. / .
Lưu Ca
( Làm tại Công viên LES BOIS de BOULOGNE – PARIS - FRANCE )