Năm nay tôi cố tìm lại dư âm mùa thu cũ. Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp hơn hiện tại. Càng quý hơn, những gì đã mất, mất hút theo thời gian tự bao giờ…
Tôi lang thang đi vào một công viên rộng lớn, vắng lặng để con tim được nghe tiếng lá vàng rơi trên nền cỏ úa, tiếng heo may vi vu và ánh chiều rơi trên cội cây trơ cành.
Hàng cây cypress-evergreen thẳng tắp ở chân trời đứng buồn như cung nữ thời xưa. Gần hơn, trong vườn nhà ai cạnh công viên thấp thoáng vài nụ hoa trắng còn sót lại sau mùa hè như những thiên thần cánh nhỏ, bơ vơ, thơ ngây… Trên đầu, vài áng mây xam xám, bàng bạc, lơ đãng trôi về làm cho mùa thu năm nay như thiếu nắng, như thiếu vắng bóng dáng cố nhân thân thương trong lòng.
Bất chợt, tôi thấy hồn mình hòa nhập vào tiết thu.
Thu không buồn da diết như mùa đông ngập tuyết trắng xóa ngoài sân, ngập cả trong lòng người cô lữ.
Quanh tôi như có tiếng chân ai bước nhẹ. Không ai cả. Đó chỉ là tiếng lá lướt trên đất theo từng cơn gió, nhẹ nhàng, âm thầm nhưng cũng đủ làm vương vấn hồn tôi.
Biết bao nhiêu mùa thu đã về nhưng bóng dáng thon gầy thân thương vẫn xa biền biệt. Tâm trí tôi theo áng mây chiều trôi về dĩ vãng. Những hình ảnh dễ mến ngày cũ lần lượt hiện ra đầy đủ, thật rõ như cảnh vật quanh tôi. Ngoại cảnh và nội tâm quyện vào nhau, thơ mộng, lãng mạn, xen lẫn buồn buồn…
Bây giờ tôi đã thực sự tìm lại được dư âm mùa thu cũ./.
Lưu Ca
Tôi lang thang đi vào một công viên rộng lớn, vắng lặng để con tim được nghe tiếng lá vàng rơi trên nền cỏ úa, tiếng heo may vi vu và ánh chiều rơi trên cội cây trơ cành.
Hàng cây cypress-evergreen thẳng tắp ở chân trời đứng buồn như cung nữ thời xưa. Gần hơn, trong vườn nhà ai cạnh công viên thấp thoáng vài nụ hoa trắng còn sót lại sau mùa hè như những thiên thần cánh nhỏ, bơ vơ, thơ ngây… Trên đầu, vài áng mây xam xám, bàng bạc, lơ đãng trôi về làm cho mùa thu năm nay như thiếu nắng, như thiếu vắng bóng dáng cố nhân thân thương trong lòng.
Bất chợt, tôi thấy hồn mình hòa nhập vào tiết thu.
Thu không buồn da diết như mùa đông ngập tuyết trắng xóa ngoài sân, ngập cả trong lòng người cô lữ.
Quanh tôi như có tiếng chân ai bước nhẹ. Không ai cả. Đó chỉ là tiếng lá lướt trên đất theo từng cơn gió, nhẹ nhàng, âm thầm nhưng cũng đủ làm vương vấn hồn tôi.
Biết bao nhiêu mùa thu đã về nhưng bóng dáng thon gầy thân thương vẫn xa biền biệt. Tâm trí tôi theo áng mây chiều trôi về dĩ vãng. Những hình ảnh dễ mến ngày cũ lần lượt hiện ra đầy đủ, thật rõ như cảnh vật quanh tôi. Ngoại cảnh và nội tâm quyện vào nhau, thơ mộng, lãng mạn, xen lẫn buồn buồn…
Bây giờ tôi đã thực sự tìm lại được dư âm mùa thu cũ./.
Lưu Ca