Văn sĩ dùng ngòi bút để tả thôn nữ. Họa sĩ dùng cọ và màu. Thôn nữ trong văn chương Việt Nam hay trong
tranh là đề tài bình dân dễ đọc. Thôn nữ Hậu Giang, một hình ảnh quen thuộc gắn liền vào
đồng lúa phì nhiêu, yên bình. Năm nay tại ARLINGTON TX, tôi cách xa Hậu Giang nửa vòng trái đất.
Hậu Giang và đề tài THÔN NỮ tuy xa cách trong không gian và thời gian, 30 năm hơn kể từ lúc mới gặp
nhau lần đầu, vẫn còn in rõ nét trong tiềm thức, trong ký ức tôi. Hậu Giang trong tôi thu hẹp vào tỉnh
Bạc Liêu. Thôn nữ trong tôi có tên Hạnh mà không phải một cô gái quê tổng quát nào đó như chúng ta
thường thấy trên bìa các tạp chí thời xưa. Thôn nữ tên H. là một bóng dáng thân thương nhứt suốt đời tôi.
Chiều nay trong công viên im vắng gần nhà, im vắng rất cần cho cảm hứng như chiếc thuyền con, mong manh
cần cho dòng sông hiền hòa trong bức tranh thủy mạc. Tác giả hồi tưởng lại con sông dịu êm trước nhà em như
sông HƯƠNG nên thơ nơi cố đô HUẾ, nhớ đến hàng cau, mái rạ, màu mạ non xanh mướt, mùi mạ thơm lừng
theo từng cơn gió thoảng ...nơi em sinh sống và trưởng thành. Anh nhìn thấy trong em có sự bình dị của con gái
miền sông HẬU, sự hiền hòa của dòng sông và đượm nét thôn nữ trong tranh.
Khi bình minh ló dạng nơi quê em, không khí tươi mát, anh nhìn say sưa nét đẹp của mấy tàu cau tươi cong vút,
lung lay nhẹ theo từng cơn gió, liên tưởng đến hàng mi đen tuyền của thôn nữ và cây mận hồng đào trĩu nặng trái
sau vườn nhà em với màu hồng thắm tươi, thơm ngon, ngọt ngào, mời mọc như đôi môi không son của em...
Sương sớm lưu-ly tụ trên lá mạ như những hạt kim cương quý giá. Mây quê em xanh như màu áo thiên thanh
của cô nữ sinh trung-học Bạc-liêu.
Ngoài sông : một chiếc đò ngang chèo tay. Nơi bến đò có quán trà quế bình dân với vài chiếc băng cây, mấy cái ghế
xiêu vẹo nhưng chứa đầy tình cảm. Chẳng có loại trà nào đắt giá, chỉ có trà quế nóng, kẹo, bánh... với giá bình dân.
Hình ảnh của thôn nữ với đôi mát đen dịu hiền, suối tóc thơ ngây, tánh nết đơn sơ như mái rạ, như con đò ngang
hữu dụng...Ngần ấy thứ đáng yêu, anh xin trộn lẫn trong bài thơ mang tên HẠNH.
Nơi chồn phồn hoa đô hội, nam nhi hay tặng cho các cô hoa hồng. Anh không mua hoa vì hoa nào rồi cũng tàn theo
thời gian. Bài thơ nầy dành tặng riêng em như " HOA ĐỒNG" được trao về cho "CỎ NỘI" ! "
TTH
Mạ thoảng hương quen mùi tóc xõa
Trăng vờn sóng bạc trắng làn da
Tàu cau tươi nắng, mi cong vút
Liễu phớt gió chiều, dáng thướt tha.
Hồng đào chín đỏ, đôi môi mộng
Lưu-ly sương sớm, mắt long lanh
Đồng quê xanh lúa, em thôn nữ
Chẳng biết sầu vương, chẳng nhớ mong.
Đơn sơ mái lá, tuổi xuân thì
Trong trắng thơ ngây, chưa biết chi
Dòng sông lờ lững, em hiền dịu
Xuôi chảy xa nguồn, chưa biết yêu !
Mây thêu màu áo, áo thiên thanh
Nho nhả, thanh trang, dáng mong manh
Xuống đò, bước nhẹ, đò khẽ lắc
Tan học, đò ngang, em về nhanh .
Nhà em cách chợ một con sông
Me-keo thẳng tắp đứng hai dòng
Giao tàng, rợp mát, che lối nhỏ
Bến đò, quán vắng, mắt anh trông.
Chiều nay lộng gió, trời se lạnh
Phất tung tà áo, nắng vàng hanh
Em : tay giữ áo, tay vin nón
Thẹn thùa vội bước, mắt long-lanh.
Nhìn em, không phải là họa sĩ
Anh gắng dùng thơ vẽ dáng đi
Một tay che áo, tay giữ nón
Cảnh đó lòng anh đã khắc ghi.
Xám thẩm mây trời : mưa tuôn mau
Tránh mưa, quán vắng em vội vào
Bắt gặp mắt anh nhìn si dại
Anh biết lòng em cũng xôn-xao.
Kể từ ngày đó khi tan trường
Đi ngang quán cũ, em vấn vương
Tay nghiêng nón lá che khuôn mặt
E thẹn càng thêm nét dễ thương.
Năm tháng nhìn nhau chẳng nói chi
Chỉ dùng đôi mắt tỏ tình si
Tuy anh chưa nói, em đã biết
Trong đáy tim anh chứa những gì .
---
Lưu Ca - Tháng 06/2013